Tự sự
(NTQ)
Vốn thạo nghề cầy cấy
Tính khí hơi ẩm ương
Nay vào chơi phây búc (facebook)
Đua đòi chút văn chương
Hè về đỏ thắm màu hoa phượng
Ánh mắt buồn tênh buổi bãi trường
Gạt lệ chia tay người mỗi ngã
Âm thầm cố nén giọt sầu thương
Trên sông khói sóng buồn hiu hắt
Dõi mắt phương trời nhớ cố hương
Trắng xóa màn sương trời chớm lạnh
Thương ai khắc khoải đoạn can trường
Tháng bảy sông Ngân lặng như tờ,
Trăng treo một mảnh ướt hồn mơ,
Vô duyên Chức nữ mong Ngưu tử,
Lắc rắc mưa ngâu bóng ai mờ...
Ngày mai hy vọng ở chuyện chi
Quá khứ trôi qua học được gì
Mong sao hiện tại không lo nghĩ
Để cuộc đời bớt nỗi sầu bi
Sương giăng lạnh lẽo thấu tâm can
Khắp chốn âm u trắng một màng
Trước mắt mà sao tìm chẳng thấy
Mơ hồ mãi lạc bước mênh mang
Ngày mai nắng mới lại đầy sông
Sóng nước tranh nhau mấy ánh hồng
Năm trước đò chiều đâu chẳng thấy
Xuân sang bến cũ vẹn chờ mong
Tuyết trắng đông về thương gió bấc
Đào khoe xuân cuối nhớ mai vàng
Thành Đông tấp nập lòng còn thiếu
Phố Nội thanh bình dạ khắc mang
Nói nhiều chẳng diễn tả được chi
Sau này nếu vấp phải chuyện gì
Senpai đừng ngại ngần cứ hỏi
Xẻ chia những cực nhọc đường đi
Lớp lớp tầng cao chọc tận trời
Dòng người chen chúc tít mù khơi
Nơi đây tấp nập sao cô quạnh
Bến cũ đò xưa chẳng muốn rời
Giữa chốn ồn ào kẻ lại qua
Hoa sơn một góc trải hồn ta
Lo âu tạm gác chung thơ xướng
Bạn hữu cùng vui ấy tựa nhà
Mưa đêm lất phất gió lao xao
Bóng nguyệt rưng rưng ứa lệ trào
Tí tách trên song rơi mấy hạt
Mơ màng những tưởng bạn về sao
Trời chiều bổng đổ hạt mưa rơi,
Ngắm cảnh buồn thiu cứ ngẹn lời.
Hạ đã qua chưa sao chẳng nói!
Thu về lẳng lặng quá chơi vơi.
Chơi vơi bóng nhạn lạc lưng trời
Nghiêng cánh chiều vàng kệ nắng rơi
Mây trắng hè qua buông thế sự
Lá khô thu rụng thoát tình đời
lạnh lẽo cô đơn một mảnh trời
ngày ấy em đi chẳng một lời
để lại mình tôi hồn cô độc
một người một bóng một cuộc đời
Anh đi bỏ lại một chiều mưa
Lệ ướt vương mi kẻ tiễn đưa
Ngàn lối đường xa anh vẫn nhớ
Một trời kỉ niệm sáng tình xưa
Nắng hạ sầu thương hoa Phượng Vĩ
Mưa Thu buồn nhớ ánh đèn quê
Xứ người cay đắng ai từng trãi
Chắc sẽ không nguôi muốn trở về
Ve sầu khóc thương hoa Phượng Vĩ
Nắng mưa chi cho sắc dần phai
Ngày sang thu lá rơi trải lối
Chờ hạ chi thu vẫn còn dài.
Chuyện cũ hôm nào như mới đó
Cố nhân thuở nọ vắng lâu rồi
Thu sang lá rụng sầu thêm chất
Em ở phương nào có nhớ tôi?
Sông sâu hiu hắt bóng đò đưa
Cỏ úa hai bên chớm lại vừa
Vừa đến trời xanh cơn gió lẻ
Nhạt hồn thu thảo nhạt tình xưa
Gió xạc xào qua hàng cây lặng ngắt
Con chép vàng quẫy nước đớp vầng trăng
Chén trà cay nhấp khẽ chút băn khoăn
Đêm sâu lắng như lòng ta tĩnh lặng!
Em đi đã mấy mùa thu trước
Để lại thu này ta với ta
Có phải vô duyên đành cách trở
Hay là phận bạc buộc rời xa?
Thu trước em đi nay về lại
Sao chẳng còn anh để đợi chờ
Có phải lá rơi anh quên lối
Nên lạc đường đi đến bây giờ?
Người đã đi rồi, ta chẳng hay
Vẫn ngóng chờ tin, ngày lại ngày
Chỉ thấy lá vàng rơi rụng mãi
Buồn lòng gửi phận chén rượu cay
Ai ơi cho hỏi đến mùa đông
Người ấy thu xưa vẫn đợi trông
Lá đã xa cành về với cội
Heo may vừa thổi có theo chồng?
Dõi mắt tìm ai tận cuối trời
Thu về chiếc lá ngậm ngùi rơi
Cay cay giọt lệ sầu chan chứa
Mộng ước tình ta đã rã rời
Một nửa vầng trăng rụng xuống cầu
Đôi mình cách trở bởi vì đâu
Canh tàn khắc lụn hồn tê tái
Đối bóng đèn khuya nuốt lệ sầu
Rừng phong nhuộm tím cả khung trời
Lá úa lìa cành gió cuốn rơi
Lối cũ đường xưa em đếm bước
Miên man kỷ niệm đã xa vời
Nghe đau buồn quá :(
Trả lờiXóa